📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 2

3

Vừa cúp điện thoại, tôi còn chưa kịp thay quần áo đã bắt xe đi đến KTV.

Theo vị trí mà Tống Vĩnh Khang gửi đến, tôi dừng lại trước một chiếc hộp đêm, hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào.

Đám đông trong KTV vẫn đang còn ồn ào náo nhiệt thì lúc tôi vừa bước vào lại trở nên im lặng trong giây lát, rồi trong số người ở đó còn có người cười nói:

“Không đến nửa giờ mà đã đến rồi, anh Tống, em nguyện ý nhận thua.”

“Ồ, thật sự là gọi được luôn kìa”

Họ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ đầy giễu cợt.

Những ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi 

So với kiếp trước cũng chẳng khác nhau là mấy.

Nhưng điều khác biệt lần này là trong góc tối của hộp đêm lại có một bóng người cao lớn ngồi đó, từ đầu đến cuối trên tay đều cầm một ly rượu.

Tôi cầm chai rượu và bước đến trước mặt Tống Vĩnh Khang một cách vô cảm.

Vẻ mặt anh thay đổi: “Tô Niệm em đang làm gì vậy?”

“Gạt tôi?”

Hắn nhìn tôi rồi cười lạnh một tiếng, “Anh không có ép buộc em, là em chủ động đến đây”

Anh nhìn xuống chai rượu trong tay của tôi: “Thế nào? Muốn trả thù? Em có cần làm chuyện khiến mình khó coi như vậy không?”

Tôi mỉm cười và đặt chai rượu xuống đất, dù sao thì đó cũng chỉ là để hù dọa anh ta mà thôi chứ tôi cũng chẳng muốn làm gì với anh ta để gây họa vô người mình.

“Tống Vĩnh Khang, anh đừng nghĩ nhiều, tôi đến đây là đến đón người khác”

Anh ta tỏ vẻ nghiêm túc, rồi giễu cợt: “Tất cả bạn bè của anh ở đây, em biết ai? Giữ thể diện thì được nhưng nói năng phải có chừng mực, chứ đừng tự mình làm cho bản thân mất mặt thêm nữa”.

Đột nhiên giọng cười trong KTV lại một lần nữa lớn hơn, mọi người xung quanh đi theo anh ta, ai ai cũng cười ồ lên.

Lúc này, bóng người trong bóng tối đứng dậy.

Trong phòng vừa nãy vẫn còn đang náo nhiệt thì tự nhiên lập tức yên tĩnh lại, có người trong số đám cười cợt vừa rồi còn nhẹ giọng gọi một tiếng “Anh Giang” 

Anh ấy chậm rãi đi đến trước mặt tôi, nhướng mi liếc nhìn Tống Vĩnh Khang, rồi quay sang tôi:

”Đi thôi”

4

Khoảnh khắc cánh cửa hộp đêm đóng lại, tôi nghe thấy tiếng của chai rượu vỡ vụn, tiếng mọi người hô hào giữ Tống Vĩnh Khang lại và liên tục an ủi anh ta.

Tôi đi theo Giang Tầm Dã bước ra khỏi KTV mà không ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt của hắn.

Đi cùng anh qua từng con đường nhỏ, tôi mới nhận ra các thành phố ở phía Bắc đã bước vào mùa thu, bầu trời ở đây lại vừa đổ một cơn mưa, gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo một cảm giác ớn lạnh đến tận sống lưng.

Tôi rụt cổ lại một cách vô thức, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của mình

Đến một ngã tư, bóng người trước mặt tôi đột nhiên dừng lại.

Xém chút nữa tôi đã suýt đâm vào lưng của anh.

Dưới ánh đèn đường, Giang Tầm Dã cúi đầu nhìn tôi, lông mày và đôi mắt của anh bị bóng tối bao phủ, vô cùng sâu thẳm.

“Tô Niệm”

“Hả?”

“Chuyện này sẽ làm phiền tôi”

Tôi sững người một lúc, và nhanh chóng hiểu ý của anh.

Có lẽ, anh ấy không thích tôi quá chủ động như vậy.

Một sự lo lắng lại xuất hiện trong lòng của tôi.

Mặc dù tôi đã sống qua một đời nhưng trong chuyện tình cảm như thế này tôi vẫn thiếu lí trí, thiếu cân nhắc. Trong mắt người khác có lẽ tôi toàn làm những chuyện khác thường và còn có chút khá điên rồ.

Nói xong, Giang Tầm Dã cho hai tay vào túi và sải bước về phía trước.

Nhưng trường của chúng tôi kế nhau, lại chỉ có một con đường, tôi đành cắn răng đi theo sau anh, cố gắng cách xa nhất có thể để không đến gần chỗ của anh.

Khi đi đến một con hẻm, đột nhiên có một người nào đó lao ra va vào tôi, suýt làm tôi ngã xuống nhào xuống đất.

Nhưng anh ta thậm chí còn không nói một lời xin lỗi nào lại bỏ đi trong sự hoảng loạn chưa kịp hoàn hồn lại của tôi.

“Cái người này làm sao…”

Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, làm tôi chợt choáng váng.

Ở kiếp trước, vào một đêm mưa, một người có mùi hương tương tự như thế này đã mang tôi vào con hẻm tối đó. Anh ta đứng sau lưng, kề dao vào cổ tôi, giọng u ám nói: “Mày quá cản đường”

Tôi bừng tỉnh lại, người đàn ông đó vừa rồi đã biến mất

Tôi lén nhìn về phía con hẻm tối bên cạnh.

Nhưng do trời quá tối nên tôi không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ngoài bóng đen bao phủ.

Nỗi sợ hãi từng chút từng chút một dọc theo sống lưng truyền đến da đầu cùng với từng cơn tê dại.

Tôi chạy về phía Giang Tầm Dã, kéo tay anh nói: “Giang Tầm Dã!”

Anh dường như dùng hết sức kiên nhẫn cuối cùng, nhíu mày nói với tôi: “Em rốt cuộc muốn…”

Có lẽ là do vẻ mặt sợ hãi đến vặn vẹo hiện rõ lên mặt của tôi.

Có thế, Giang Tầm Dã mới chịu dừng lại.

Tôi kéo anh đến con hẻm tối đó: “Bên kia có người gặp nguy hiểm”

“Em nhìn thấy?”

“Em không nhìn thấy, nhưng chắc chắn có người gặp nguy hiểm”

Thay vào đó, Giang Tầm Dã nắm lấy tay tôi và dừng tất cả lời nói của tôi lại.

“Tô Niệm, dù có dùng loại lí do này để giữ tôi lại cũng không có ý nghĩa gì đâu”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng như sắp khóc nhìn vào mặt anh.

“Anh tin em đi, em thề, nếu không, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa”.

Rõ ràng anh ấy đã bị khựng lại với những hành động vừa rồi của tôi.

Sau một hồi suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng anh ấy cũng đi cùng tôi đến chỗ con hẻm đó.

Bước vào con hẻm tối om, khắp nơi đều là ổ gà chứa đầy những vũng nước mưa lớn.

Với ánh sáng của chiếc điện thoại di động, chúng tôi tiến lên từng chút một rất cẩn thận vào trong, và dường như không có gì ở cả hai bên ngoại trừ những bức tường gạch phủ đầy rêu.

Tôi đoán sai rồi?

Tôi ngước nhìn Giang Tầm Dã, nhưng vẻ mặt của anh ấy lại trở nên nghiêm túc hơn quan sát xung quanh.

“Nếu không chúng ta quay lại đi?” Tôi hỏi

Anh đột nhiên nhấc chân đi về con hẻm phía trong cùng mà không để ý đến lời tôi vừa hỏi.

Hóa ra có một con đường mòn ẩn ở trong con hẻm nhỏ đó.

Tôi nắm chặt tay anh đi vào chỗ sâu nhất trong con đường mòn, điều tôi không ngờ rằng trong đó thật sự có một người phụ nữ, đã thế xung quanh chỗ cô ấy nằm bị bao phủ với toàn là màu máu đỏ tươi.

Tôi vội vàng tiến tới, chạm vào động mạch của cô ấy kiểm tra

May mắn thay, cô ấy vẫn còn một hơi thở, nếu nhanh chóng đưa đến bệnh viện để cứu chữa thì vẫn còn có cơ hội để sống sót.

Nhưng trên ngực cô ấy còn có một vết thương đang rỉ máu khá nghiêm trọng.

“Cô ấy còn sống, mau gọi xe cấp cứu đi”

Nói xong, tôi cởi áo khoác ra, đắp lên vết thương của cô ấy và thực hiện một số thao tác cầm máu đơn giản.

Ngay sau đó, tiếng còi báo động đánh tan bầu trời đêm yên tĩnh

5

Người phụ nữ bị thương đã được đưa đến bệnh viện và sau khi được cấp cứu kịp thời, thật may mắn vì cô ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Giang Tầm Dã và tôi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai về sự việc xảy ra tối hôm nay.

Dù là ở kiếp trước hay hiện tại, tôi vẫn chưa thể nhìn rõ diện mạo của kẻ sát nhân đã g.iết tôi ở kiếp trước.

Ở kiếp trước, tôi đã được sống lại trước khi danh tính của kẻ sát nhân đó được tiết lộ tại cuộc họp báo về việc Giang Tầm Dã đã bắt thành công tên sát nhân đó.

Vì vậy, ngoại trừ việc cung cấp mùi hương đặc biệt của kẻ sát nhân, tôi không còn manh mối nào khác liên quan đến hắn ta.

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Tầm Dã không thể không hỏi tôi.

“Làm sao em biết có người bị gi/ết ở đó?”

“Trực giác” Tôi cố ý chuyển đề tài “Vậy sao anh biết sau con hẻm đó lại có một con đường mòn nhỏ?”.

“Tôi ngửi thấy mùi máu”

Chúng tôi nhìn nhau rồi im lặng cùng một lúc.

Ngừng một lát, anh phá vỡ sự im lặng: “Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nghi ngờ em”

Tôi gãi đầu vẻ mặt bối rối nhìn anh: “Tự nhiên nghe em nói thế thì có nghi ngờ cũng là chuyện bình thường mà”

Bầu không khí xung quanh giữa hai người bọn tôi lại trở nên yên tĩnh.

Chúng tôi đi cùng nhau đến một đoạn, anh lại nói: “Tô Niệm, em không giống như tôi nghĩ”

Tôi hơi sửng sốt, nửa đùa nửa thật nói với anh : “Tốt hơn hay xấu hơn?”

Anh vẫn im lặng không trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát tôi:

“Em không nói chuyện, tôi đương nhiên là cảm thấy tốt hơn”

Gió đêm thổi xào xạc, làm cho từng chiếc lá nhỏ trên những cành cây cao phía trên đầu chúng tôi cứ liên tục rơi từ từ, từ từ đáp xuống mặt đất.

Cuối cùng anh ngẩng lên và bảo với tôi:

”Để tôi đưa em về”

6

Tin tức về một vụ án gần đó đã lan truyền nhanh chóng trên các trang báo. 

Toàn bộ các trường đại học đều trở nên hoảng loạn 

Khi tôi rời khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm, tôi nhìn thấy một bóng người mặc váy trắng đang đứng từ xa

Bước chân tôi đột ngột dừng lại, một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân đang từ từ lan ra toàn thân của tôi.

Đó là Bạch Kỷ Nhiễm, mối tình đầu mà Tống Vĩnh Khang không bao giờ có thể quên.

Và cũng chính cô là ta người mà Tống Vĩnh Khang đã ôm hôn khi tôi chết thảm trên đường vào kiếp trước.

Khi đó, để có được tình yêu của Tống Vĩnh Khang mà tôi đã cố gắng hết sức để bắt chước Bạch Kỷ Nhiễm, bắt chước từng cái dáng vẻ cau mày, nụ cười và cả cách ăn mặc của cô ta. Cô ta nộp đơn vào trường y, tôi cũng nộp đơn vào trường y chỉ để được ở gần Tống Vĩnh Khang hơn.

Bây giờ nghĩ lại tôi thật sự cảm thấy rất nực cười với những hành động ấu trĩ hồi trước của bản thân.

Tôi vẫn nhớ rằng khi linh hồn của tôi bay đến khách sạn nơi họ ở thì thấy rằng cô ta đang hỏi hắn: “Anh như vậy không sợ bị vợ phát hiện sao?”

“Cô ấy yêu anh như thế, không thể phát hiện được, hơn nữa cho dù có phát hiện thì sao?”

“Đúng vậy, cho dù cô ấy phát hiện, cô ấy yêu anh như vậy, có nước mắt lưng tròng thì cũng tha thứ cho anh thôi”

Họ nhìn nhau cười, đầy giễu cợt trên chính tình yêu mà tôi hết mực trân quý.

Rõ ràng là tôi không có trái tim nhưng tại sao lại cảm thấy trái tim mình đau như bị ai xé rách

Lúc này, tôi chỉ biết gào hét lên nhưng họ không thể nghe thấy tôi.

Sau khi nghe tin tôi qua đời, Tống Vĩnh Khang ngoài mặt chỉ giả vờ đau buồn một chút trước mặt các đồng nghiệp của bệnh viện tôi đang làm.

Còn chưa qua thất tuần* của tôi đã nóng lòng muốn chuyển đến sống cùng tình đầu Bạch Kỷ Nhiễm.

*Cúng thất tuần là một nghi lễ quan trọng trong phong tục ma chay của người Việt, nói về việc cúng 7 ngày liên tục cho người mới mất (Nguồn: Google)

Hắn thậm chí còn từ bỏ công việc cảnh sát của mình vì cô ta…điều mà có lẽ không bao giờ hắn chịu hy sinh vì tôi.

“Tô Niệm” Một giọng nói cắt đứt kí ức của tôi, Bạch Kỷ Nhiễm đi về phía tôi, “Nghe nói mấy ngày trước cậu đến KTV dự tiệc của Tống Vĩnh Khang à?”

Khi nghe lời hỏi từ cô ta, tôi không mấy ngạc nhiên khi cô ta biết về chuyện đó.

Trong lòng cô ta vẫn luôn yêu Tống Vĩnh Khang, lúc đầu cô ta chia tay hắn chung quy chỉ vì tức giận và cái bản tính kêu ngạo.

Tôi – người cùng Tống Vĩnh Khang lớn lên và còn luôn thích anh ta, thì tự nhiên sẽ trở thành đối tượng mà cô ta chú ý đến nhiều nhất.

“Ừm” Tôi không muốn phí lời giải thích quá nhiều với hạng người như Bạch Kỷ Nhiễm.

“Chắc anh ấy không tìm được người đi cùng” Rõ ràng cô ta đang cố gắng chứng minh điều gì đó với tôi: “Trong khoảng thời gian chia tay, anh ấy liên tục nhắn tin cho tớ và nhờ người gửi cho tớ rất nhiều thư. Cậu bỏ cuộc đi, thật sự rất khó…”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta: “Phải không?”

“Đúng vậy” Cô ta cố gắng để che đi khóe môi đang nhếch lên như người chiến thắng của mình “Tớ đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định cho anh ấy một cơ hội”

Cô ta vừa nói vừa chỉ tay ra phía cổng trường: “Hôm nay chúng tớ hẹn nhau đi trung tâm thành phố nè”

Tôi nhíu mày: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ mà?”

Không phải ngày nghỉ, sinh viên trường cảnh sát không được nghỉ học

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng: “Anh ấy nghe tớ đồng ý liền lập tức xin nghỉ học” 

Vẻ mặt đó như muốn nói rằng trong lòng hắn, cô ta quan trọng hơn tôi rất nhiều.

Tôi cười chế nhạo

Thật là một tình yêu tuyệt vời, đúng là “trời sinh một cặp”.

“Vậy thì các cậu đi chơi vui vẻ”

Khi tôi chuẩn bị xoay người rời đi, Bạch Kỷ Nhiễm đột nhìn nhìn về phía cổng, giọng nói phấn khởi vang lên, “Vĩnh Khang, em ở đây”

Tôi quay người lại và bắt gặp ánh mắt của Tống Vĩnh Khang.

Rõ ràng là anh ta rất ngạc nhiên, không ngờ là tôi cũng ở đây vào lúc này.

Kể từ khi tôi và Giang Tầm Dã rời đi vào ngày hôm đó, Tống Vĩnh Khang đã nhắn hỏi tôi rất nhiều về quan hệ giữa tôi và Giang Tầm Dã, nhưng tôi chưa bao giờ trả lời lại anh ta bất kì tin nhắn nào.

Cuối cùng, tôi thật sự không chịu nổi nữa nên đã thẳng tay đưa hắn vào danh sách đen để khỏi phải nhận những tin nhắn rác từ anh ta.

Bây giờ khi gặp nhau đương nhiên anh ta muốn hỏi tôi vì sau lại đưa anh ta vào danh sách đen nhưng vì có Bạch Kỷ Nhiễm ở đây nên hắn cố gắng dời sự chú ý khỏi tôi mà quay sang nở nụ cười vui vẻ nhìn Bạch Kỷ Nhiễm.

Nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều trong trạng thái thờ ơ đối với thứ bẩn thỉu này.

Bạch Kỷ Nhiễm cũng không nhìn thấy dáng vẻ mà cô ta muốn nhìn thấy, Tống Vĩnh Khang cũng không nhìn thấy được sự si mê của tôi dành cho anh ta nên cũng có chút thất vọng,

Hai người họ đều cố gắng che giấu đi sự kinh ngạc của mình

Tôi hất cằm, quay người rời đi 

7

Vào buổi tối, tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ

“Xin lỗi, có phải Tô Niệm không?”

“Cho hỏi đầu dây bên kia là…?”

Người kia xúc động: “À, dì là mẹ của cô gái mà cháu đã cứu hôm đó. Tối nay cháu có thời gian không? Dì muốn mời cháu một bữa để bày tỏ lời cảm ơn”

“Không cần đâu ạ, đó việc cháu nên làm mà”

“Nếu như không tiện, dì sẽ đến trường học của cháu, cháu thấy thế nào?”

Qủa thật, tới tôi cũng phải cảm thán rằng mẹ của cô gái ấy quá tốt bụng.

Nhưng nếu dì ấy đến trường, chuyện tôi cứu người khác bằng mùi sẽ lan truyền như vậy sẽ rất khó để tiếp tục sử sụng cách đó xác định kẻ giết người

Vì vậy, tôi đồng ý đến điểm hẹn, nhưng lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra người bạn kia của cháu chịu trách nhiệm chính trong việc cứu người. Anh ấy tên là Giang Tầm Dã, dì hỏi anh ấy đi, nếu anh ấy đi thì cháu cũng đi”

”Được, vậy dì đi hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý, các cháu nhớ cùng nhau đến đấy nhé”

“Được ạ”

Cúp máy, tôi bĩu môi.

Tôi thực sự đã để lại cho dì ấy một nhiệm vụ khó khăn.

Không phải ngày nghỉ, một sinh viên cảnh sát như Giang Tầm Dã rất khó để ra có thể ra khỏi trường.

Theo những gì tôi biết về anh ấy, anh ấy không thể giống như Tống Vĩnh Khang có thể xin phép nghỉ bất cứ lúc nào.

Đến tôi còn rất khó để gặp mặt được anh ấy nữa cơ mà.

Bỗng tiếng điện thoại của tôi lại reo lên.

Đó là một tin nhắn mới đến.

Khi nhìn thấy người gửi, tim tôi như lỡ một nhịp.

Đội trưởng Giang: [Tôi đang đứng trước cổng trường của em]

Tôi chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi, bên kia lập tức trả lời: [Năm phút nữa đi]

Vừa đọc tin nhắn xong, tôi đã chaỵ lon ton đến cổng trường, từ xa đã nhìn thấy Giang Tầm Dã đứng dưới đèn đường, mặc chiếc quần dài màu đen, dáng người cao lớn cường tráng trong ánh đèn mờ lại càng trở nên cao lớn hơn nữa.

Tôi thở hồng hộc, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Anh tỏ vẻ khó hiểu: “Mẹ cô gái đó không phải muốn mời em ăn một bữa sao?”

“Em lại không có đồng ý”

Anh im bặt nhìn tôi đang thở hổn hển một lúc.

Khoảng chừng 2 đến 3 phút sau tôi mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Dì ấy nói với anh là em cũng đi à?”

Anh gật đầu.

Tôi đột nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy anh ấy ngây thơ như vậy, tôi tự nhiên muốn trêu chọc anh: “Vậy là anh xin nghỉ phép? Có phải anh sợ em đi một mình vào buổi tối nguy hiểm nên lo lắng cho em không?

Anh quay lưng bỏ đi không thèm trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.

Tôi chạy theo: “Này, em đùa thôi mà, anh đừng giận”

Sau đó, chúng tôi đi đến một nhà hàng cao cấp, mẹ của cô gái đó đỏ mắt bày tỏ lòng biết ơn với chúng tôi và chuẩn bị rất nhiều món quà có giá trị nhưng tôi và Giang Tầm Dã đều từ chối hết số quà dì ấy chuẩn bị.

Suy cho cùng đến bữa tiệc cũng chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của dì ấy mà thôi.

Trên đường về, Giang Tầm Dã đã thảo luận các chi tiết về vụ án với tôi.

“Theo lời dì đó nói, con gái của dì ấy không có thù oán gì, cho nên hung thủ rất có thể là tùy tiện gây án”

Tôi gật đầu đồng ý với anh.

Anh tiếp tục suy đoán: “Em nói hôm đó nghi phạm từ trong hẻm đi ra va phải em, lại đi ngược hướng với chúng ta. Giả sử hắn là tội phạm muốn trốn khỏi sự theo dõi, chỉ có hai lựa chọn, một là đi đến một nơi cách xa nơi đó, hai là đi đến một nơi có đông người…Tôi nhớ hướng đó, có một cổng phụ của cơ sở 2 của trường em”

Tôi sửng sốt: “Ý anh là, hắn có thể là sinh viên của trường em sao?”

“Không thể loại trừ khả năng đó”

Chúng tôi nhìn nhau cùng lúc như đọc được những suy nghĩ giống nhau từ đôi mắt của đối phương.

Khi đến con ngõ nơi xảy ra vụ việc, chúng tôi đi theo con đường mà kẻ sát nhân có thể đã đi vào đêm hôm đó và bắt đầu hướng đến lối vào cổng phụ của cơ sở 2.

Dọc đường đi, quả thật, chỉ cần cố gắng né tránh thì sẽ có thể dễ dàng thoát khỏi sự giám sát và trà trộn vào đám sinh viên đang đi ra khỏi cổng trường.

Giang Tầm Dã và tôi dừng lại bên đường với vẻ mặt nghiêm túc.

Nếu hung thủ thực sự là sinh viên trong trường thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được 

Tôi ngẩng đầu lên tìm camera giám sát gần nhất ngoài cổng trường nhưng lúc lùi lại vô tình giẫm phải đất, cả người ngã ra sau.

Một bàn tay to lớn đỡ lấy eo tôi, đẩy tôi tiến về phía trước.

Cả người tôi nằm trọn trong vòng tay vững chắc đó

Mùi mồ hôi nhàn nhạt cùng với mùi hormone mạnh mẽ tràn ngập trong khoang mũi, làm tai và mặt của tôi lập tức nóng bừng.

Tôi định đưa tay đẩy nhẹ ra thì đột nhiên có tiếng nói lớn sau lưng.

“Các cậu đang làm gì thế?!”

Giang Tầm Dã và tôi qua lại cùng một lúc nhìn về phía tiếng nói phát ra.

Thấy Tống Vĩnh Khang đang đứng cách đó không xa, với vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Và đằng sau anh ta là Bạch Kỷ Nhiễm với khuôn mặt tái mét.

Vòng tay bên eo tôi bỗng siết chặt.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nghe thấy Giang Tầm Dã lạnh lùng hỏi: “Liên quan gì đến cậu?”

Tống Vĩnh Khang hiển nhiên càng thêm tức giận: “Tên họ Giang kia, em ấy là em gái lớn lên cùng tôi, bây giờ mày lại giở trò với em ấy, mày cho rằng có liên quan đến tao không?”

“Em gái lớn lên cùng cậu, thì không được phép yêu đương à?”

Trái tim tôi ngừng đập khi nghe thấy từ “yêu” từ người đàn ông thường rất nghiêm túc này nói ra.

Tống Vĩnh Khang tức giận đến sắc mặt gần như biến dạng, xông lên nắm lấy cổ tay tôi: “Đi theo anh”

Nhưng dễ dàng bị Giang Tầm Dã gạt tay ra một bên.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí yên tĩnh phút chốc trở nên căng thẳng tột độ.

Mà lúc này, Bạch Kỷ Nhiễm tự nhiên “a” một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tống Vĩnh Khang lập tức hoàn hồn, vội quay đầu lại: “Em sao vậy?”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe nhìn Tống Vĩnh Khang: “Em sơ ý bị trẹo chân rồi”

“Anh đưa em đi bệnh viện”

“Được”

Một trò hề lố bịch kết thúc với việc Bạch Kỷ Nhiễm đang được Tống Vĩnh Khang cõng và trừng mắt nhìn tôi một cách hằn học.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Giang Tầm Dã buông tay tôi ra.

“Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu tỏ ý vẫn ổn.

Bầu không khí sau chuyện vừa rồi cuối cùng cũng trở lại yên ắng.

Tôi thật sự muốn hỏi anh ấy nói từ “yêu” vừa rồi là có ý gì

Nhưng đắn đo rất lâu cũng không thể thốt ra khỏi miệng

Tôi nghĩ đây có lẽ chỉ là do đối phương nhìn Tống Vĩnh Khang không thuận mắt nên mới muốn trút giận giúp tôi mà thôi.

Nếu bây giờ tôi hỏi thì có lẽ sẽ chỉ làm cho bầu không khí hiện tại thêm ngại ngùng 

Giang Tầm Dã đột nhiên nói: “Vừa rồi…”

“Em biết anh có lòng tốt nên mới giúp em, cảm ơn anh”

Anh ấy dừng lại một lúc quay sang nói với tôi.

“Không cần”

error: Content is protected !!